Ancelotti: ‘Liverpool đã cướp Champions League của Milan’

0
1120
Ancelotti - một trong ba HLV hiếm hoi vô địch Champions League nhiều hơn hai lần - tiếp Jamie Carragher ở đại bản doanh của Everton. Ảnh: Telegraph.

Ancelotti – một trong ba HLV hiếm hoi vô địch Champions League nhiều hơn hai lần – tiếp Jamie Carragher ở đại bản doanh của Everton. Ảnh: Telegraph.

*Bài viết được giữ nguyên tác, theo lời kể của Jamie Carragher – danh thủ của Liverpool và đội tuyển Anh – trên tờ Telegraph (Anh).

Tình yêu của tôi dành cho Everton chấm dứt 25 năm về trước (khi gia nhập CLB đối địch Liverpool), nhưng có một khoảnh khắc trong cuộc trò chuyện kéo dài khoảng một tiếng với Carlo Ancelotti, trái tim của cậu học trò trong tôi lại đập thổn thức.

“Mùa tới, chúng tôi phải giành quyền tham dự Champions League”, Ancelotti khẳng định. “Tôi đến Everton để làm chuyện đó.”

Nghe xong, tôi dừng lại một chút. Bởi từ lần đầu tiên tôi đặt chân đến Gwladys Street (nơi sân Goodison Park của Everton tọa lạc) cho đến bây giờ, tôi chưa bao giờ nghe thấy một HLV nào nói như vậy cả ở Everton.

Tôi liền hỏi ông ấy: “Với tính cạnh tranh của Premier League, liệu điều ông nói có khả thi?”.

“Tôi chắc chắn CLB có tham vọng đó”, Carletto quả quyết. “Ông chủ muốn đội bóng thuộc nhóm dẫn đầu. Tham vọng của Everton hết sức rõ ràng. Tôi không biết sẽ mất bao lâu để chúng tôi hoàn thành sứ mệnh đó, nhưng tôi nghĩ sẽ không lâu đâu. Bộ khung của đội hình hiện tại rất cạnh tranh. Tôi không biết mục tiêu cho mùa này là gì, nhưng tôi biết rõ sang mùa giải tới, Everton sẽ cạnh tranh top 4.”

Tôi kể cho Ancelotti rằng người hâm mộ Everton sẽ cực kỳ phấn khích nếu như họ nghe thấy một HLV như ông ấy phát biểu dõng dạc đến thế về tham vọng của đội bóng. “Ông có biết là rất nhiều CĐV Everton đã sung sướng khi ông bị truất quyền chỉ đạo vào cuối trận gặp Man Utd không?”, tôi hỏi Carletto.

Ancelotti tỏ vẻ ngạc nhiên. “Anh nghĩ là các CĐV Everton thích điều đó khi tôi nhận thẻ đỏ à? Nên tôi mới được họ vỗ tay vì hành động của mình à?”

“Đúng vậy. Họ muốn nhìn thấy một HLV như ông chiến đấu cho lợi ích đội bóng,” tôi trả lời, và bắt lấy thời cơ để đưa tiếp một câu hỏi thẳn thắn. “Khi nhắc đến việc Carlo Ancelotti có thể đến dẫn dắt Everton, ông có biết người hâm mộ nói gì không? Họ nói ông đến đây chỉ để cuối tháng phè phỡn lãnh lương thôi.”

Carletto cười khanh khách.

“Thế à?! Nhưng không, không hề. May mắn là tôi không cần tiền”, HLV người Italy khẳng khái. “Tôi nhìn Everton như cách tôi nhìn Napoli. Tôi từng có quãng thời gian tuyệt vời ở Milan, Madrid và Munich, những CLB có tiềm lực sẵn có. Nhưng đôi khi, bạn muốn có cơ hội trở thành người phát triển một dự án mới. Ở đây, chúng tôi có những cầu thủ trẻ chất lượng như Richarlison, Calvert-Lewin, Holgate hay Digne. Nền tảng của Everton rất tốt. Holgate đã ký hợp đồng mới và Dominic cũng sắp như vậy (Dominic sau đó cũng được Everton thông báo gia hạn hợp đồng). Chúng tôi có một bộ khung vững chắc và chúng tôi còn muốn gia tăng sức mạnh đội hình vào mùa hè tới.”

Trong sự nghiệp cầm quân, Ancelotti đã viết nên bảng thành tích rực rỡ cùng những CLB ở các thành phố hoa lệ của châu Âu – Rome, Milan, Paris và Madrid. Giờ đây, ở căn phòng làm việc tại trung tâm Finch Farm của Everton, ông có thể bị lầm tưởng là một phát ngôn viên của cơ quan quảng bá du lịch cho vùng Merseyside.

Carletto kể cho tôi nghe về chuyến đi hồi giữa tuần của ông ấy tới cửa hàng Bootle Strand ở trung tâm thành phố, với kỷ niệm chụp ảnh selfie cùng hàng loạt CĐV Everton.

“Tôi không tài nào đỗ xe nổi, khi mà có quá đông các CĐV Everton”, ông kể lại.

Xuôi một vài dặm về vùng ngoại ô Crosby, nơi mà tôi và Ancelotti là những người hàng xóm của nhau, ông đặc biệt ưa thích những bức tượng điêu khắc bằng sắt của Antony Gormley được trải dài khắp bờ biển.

“Tôi có ra bờ biển hôm thứ Hai. Cảnh quan rất đẹp. Tôi đi bộ ba dặm và đếm được có ít nhất 100 bức tượng”, Ancelotti chia sẻ. “Vùng này khác với London. Mọi người thân thiện hơn. London là một thành phố đa màu sắc, ở đó cũng có rất nhiều người Italy. Thường thì tôi ở trong trung tâm thành phố, nhưng tôi cảm thấy rất hài lòng với cuộc sống ở Everton, thậm chí tôi còn tìm được một quán ăn Italy rất ngon nữa.”

Có cảm tưởng Ancelotti đã nhanh chóng hòa mình vào CLB và thành phố này. Nói như các CĐV của Everton thì Carletto đã là một Evertonian. Song, cũng có nhiều ý kiến cho rằng Ancelotti đang phức tạp hóa mọi thứ ở CLB. Dù thế nào đi chăng nữa, hệ thống chiến thuật 4-4-2 trực diện, quyết liệt mà ông xây dựng ở đội bóng lại phản ánh được truyền thống ở Goodison Park. Khi tôi nói với Ancelotti rằng chiến thuật mà ông đang áp dụng là thứ bóng đá cổ xưa của các HLV người Anh, ông rất kinh ngạc và phản kháng.

“Tại sao?”

“Vậy ông nói cho tôi nghe xem”, tôi gặng hỏi.

“Đâu phải chỉ có một cách để chơi bóng. Tôi thích mọi trường phái, mọi phong cách”, Ancelotti diễn giải. “Không có hệ thống chiến thắng duy nhất nào cả. Nếu tôi có những cầu thủ khác nhau, tôi sẽ chơi những hệ thống khác nhau. Bóng đá đã thay đổi rất nhiều, ngày càng trở nên quyết liệt hơn, với cường độ cao hơn, nhiều khía cạnh chiến thuật hơn lẫn luật lệ. Tôi hỏi anh, có bao nhiêu đội giờ đây tìm cách triển khai bóng từ tuyến dưới? Gần như đội nào cũng làm thế cả, phải không?! Vậy còn nếu anh muốn chơi bóng dài và tìm cách đoạt bóng hai? Đó cũng là chơi bóng. Nếu anh muốn chơi catenaccio và phản công nhanh? Đó cũng là chơi bóng. Có một vài HLV muốn tổ chức đội bóng vì bản thân họ, chứ không phải dựa trên cầu thủ, và có người sẽ nói: ‘Nhìn kìa, ông ta sắp xếp đội hình hay ghê!’”

“Một đội bóng với một định hướng rõ ràng là một đội bóng hạn chế,” Ancelotti tuyên bố. “Có nghĩa là họ chỉ có thể chơi bóng theo một cách duy nhất. Nhưng anh cần phải lựa chọn phong cách phù hợp dựa trên thế mạnh và điểm yếu của đối thủ, cũng như truyền thống CLB của anh. Nếu anh trở thành HLV của Madrid hay Milan, họ là những đội bóng có bề dày lịch sử với lối chơi và phong cách đặc thù. Ở Everton, nếu anh có thể lên bóng thật nhanh và chơi bóng dài, tại sao lại không thể? Họ thích bóng dài và họ thích giành bóng hai. Tôi từng nói với các cầu thủ trước trận Man Utd rằng: ‘Cứ phất bóng dài để tranh chấp, gây áp lực vào.’ Nhưng nếu là ở Nou Camp thì sao? Không được. Không tài nào được. Nhưng ở Everton hay bóng đá Anh thì khác.”

Nét thực dụng đi kèm kinh nghiệm nơi Ancelotti. Bởi kinh nghiệm đã dạy cho ông nhiều thứ. Ancelotti cau mày khi nhớ về ngày xưa, khi ông còn là một HLV trẻ và không thể chiêu mộ một trong những cầu thủ xuất sắc thế giới bấy giờ, chỉ vì ông ưu tiên hệ thống hơn từng cá nhân.

“Khi tôi bắt đầu sự nghiệp huấn luyện ở Parma, tôi đã chấp nhận hy sinh cơ hội ký hợp đồng với Roberto Baggio”, ông hồi tưởng, với một nụ cười thầm mỉa mai bản thân. “Tôi không muốn cậu ấy chơi sau hai tiền đạo. Cậu ấy nói rằng mình không thích hệ thống của tôi, cho nên cậu ấy ký hợp đồng với CLB khác. Khi tôi tới Juventus, tôi có Zidane và cậu ấy muốn chơi trong vai trò số 10. Tôi mới bảo: ‘OK thôi, tôi sẽ thay đổi hệ thống!’ Anh cần phải thích ứng với những cầu thủ mình có trong tay”.

“Một vài HLV sẽ hy sinh sức sáng tạo của cá nhân vì hệ thống. Ở Real Madrid, tôi từng có Ronaldo. Với hệ thống 4-4-2, Ronaldo phải là một trong những tiền đạo. Nhưng cậu ấy không thích chơi ở vị trí đó. Cậu ấy thích đá dạt biên. Vậy anh sẽ làm gì? Hy sinh Ronaldo, một người ghi bàn qua mỗi trận ư? Tôi nói với Ronaldo rằng: ‘Khi cả đội có bóng, cứ di chuyển bất cứ đâu cậu muốn. Nhưng làm ơn, khi cả đội không kiểm soát bóng, đừng lùi về quá sâu. Cứ ở yên vị trí đó để giữ khối đội hình’”.

Dù từng giành ba chức vô địch Champins League và rất nhiều những danh hiệu vô địch quốc gia ở Italy, Anh, Đức và Pháp, sự nghiệp của Ancelotti không thiếu những nốt trầm buồn.

Tôi đã đề cập với ông ấy về cái đêm Istanbul 2005. Ancelotti liền tuyên bố Liverpool đã “ăn cướp” chức vô địch năm đó từ AC Milan của ông. “À há, tôi còn nhớ rõ chính cậu đã tìm cách câu giờ trong hiệp phụ khi giả vờ đau hai lần để được đội y tế vào sân chăm sóc”, Ancelotti kể. “Tôi từng vào đến chung kết Champions League các năm 2003, 2005, 2007 và 2014 – nhưng năm 2005 là lúc đội bóng của tôi chơi thứ bóng đá hay nhất và chúng tôi thua cuộc. Bóng đá là vậy”.

Dạo gần đây, người ta nói rằng phương pháp quản lý nhân sự theo trường phái thoải mái, thân mật của ông bắt đầu không còn tỏ ra hiệu quả. Đáp lại luận điểm này, Ancelotti không đồng tình: “Không nhiều người có thể phán xét công việc của tôi. Họ đâu có nhìn thấy các buổi tập, hay nhìn vào phương pháp của tôi, hoặc biết được tôi đã nói chuyện ra sao với các cầu thủ, cũng như làm sao biết được mối quan hệ của tôi với các học trò. Trừ khi anh ở cạnh tôi trong hai tuần, anh có thể phán xét được tôi. Còn với người khác, đừng hòng làm chuyện đó.”

Ông nói thêm: “Phong cách huấn luyện của tôi đã hoàn toàn thay đổi so với 20 năm về trước, vì tôi vẫn không ngừng học tập. Bóng đá ngày càng thay đổi. Tôi từng là trợ lý của Arrigo Sacchi trong ba năm. Ông ấy là một nhà cải cách, ở triết lý huấn luyện lẫn chiến thuật. Các đội bóng Italy từng phòng ngự theo kiểu lùi, ông ấy thay đổi nó, biến nó thành phòng ngự theo kiểu hướng về trước. Nhưng luật việt vị thời kỳ đó khác hoàn toàn bây giờ. Khi tôi gia nhập Chelsea năm 2009, phong cách huấn luyện cũng thay đổi hoàn toàn. Tôi cố gắng kết hợp giữa các bài tập kỹ thuật, chiến thuật và thể lực với nhau như hồi còn ở Milan, thay vì tách biệt chúng”.

Tại Stamford Bridge, Ancelotti từng giành cú đúp Ngoại hạng Anh và FA Cup. Sau gần hai năm làm việc ở Chelsea, ông bị sa thải ngay khi trận đấu cuối cùng của đội bóng ở mùa giải đó kết thúc. Ngày Ancelotti bị sa thải, trùng hợp thay là sau trận đấu tại chính Goodison Park trước Everton. Hôm ấy, các học trò của Carletto đã tổ chức một buổi tiệc chia tay đáng nhớ dành cho ông.

“Tất cả cầu thủ trong đội đều có mặt ở buổi tiệc đó”, Ancelotti kể lại. “Tôi biết rõ đó sẽ là trận đấu cuối cùng của mình ở CLB và tôi có một vài người bạn ở Italy đến thăm. Trên chuyến xe quay về, các học trò của tôi biết tin tôi đã bị sa thải và Ashley Cole hô hào tất cả cùng tổ chức một bữa tiệc. Tôi nói với cậu ấy là mình không thể đi được vì có 10 người bạn ở Italy ghé thăm và chúng tôi sẽ dùng bữa tối tại nhà tôi. Nhưng Ashley vẫn cứ nhất quyết: ‘Không, không được, họ cùng đi luôn. Em sẽ gọi một chiếc xe tới đón thầy và họ.’ Thế là cậu ấy điều một chiếc xe buýt mini tới đón chúng tôi. Đó quả là một đêm không thể nào quên”.

Ông nói thêm: “Tôi vẫn nhớ từng ngày mình gắn bó với Chelsea. Đó là quãng thời gian tuyệt vời chúng tôi cùng trải qua, với một đội ngũ ban huấn luyện và những cầu thủ xuất sắc. Tôi đến giờ vẫn giữ mối quan hệ tốt đẹp với Roman Abramovich. Ông ấy đã cho tôi cơ hội được làm HLV ở Anh và được dẫn dắt một trong những tập thể xuất sắc tôi từng có trong sự nghiệp.”

Vậy liệu Ancelotti có hy vọng sẽ tái lập điều đó cùng Everton?

“Chúng tôi đã có những lúc mắc sai lầm, đôi khi là về chiến thuật, đôi khi là thiếu đi chút bản lĩnh. Nhưng tôi tin chắc, sẽ không lâu nữa mọi người sẽ được nhìn thấy một Everton cạnh tranh với các đội bóng top 4”, ông nói.

Hoàng Thông (theo Telegraph)